Mai Lan

Mai Lan

Hà Nội bây giờ… trong mắt ai?

Hà Nội vẫn vàng ấm nắng thu, bao cơn mưa của tháng tám ào ạt đi qua, gột quang tẩy sạch xây lên mênh mông bao la vòm trời, để phía dưới xanh tươi màu cỏ cây hoa lá.

Hà Nội lấp lánh, Hà Nội nguy nga huy hoàng, phủ tấm áo lưới nắng trời thu, thanh cao với gam màu vàng sang trọng. Hà Nội mùa thu đang chín mọng, cứ từ từ hiện lên trong tầm mắt của tôi.

Nước hồ như trong hơn, trời như xanh hơn, cây lá mượt mà hơn khi tôi trôi mình vào Hà Nội. Hà Nội phóng khoáng nhẹ lướt bay đi, lảnh lót như tiếng cười của thiếu nữ thủ đô, giữa cái tiết trời dễ chịu nhất trong năm của mảnh đất kinh kỳ.

Dịch bệnh COVID-19 đã lấy đi nhịp sống sôi động của thủ đô Hà Nội. Ảnh: Quốc Tuấn  

Vậy mà tôi chỉ được đi ngang Hà Nội, đi cùng với xót xa lo lắng cho Hà Nội, nơi có bao nhiêu bạn bè người thân tôi đang sống.

Hà Nội đang cam go với trận đánh không tiếng súng, âm thầm mà quyết liệt. Dịch bệnh COVID-19 lấy đi nhịp sống sôi động của thủ đô mà thay vào đó là sự trầm buồn lặng lẽ.

Có lẽ suốt trong dòng chảy lịch sử cả ngàn năm văn hiến của mình, chưa bao giờ Hà Nội trầm lắng đến như thế. Không phải binh đao khói lửa mà là sự lặng lẽ đến u ám của nỗi lo lắng mang tên COVID-19.

Hà Nội ngày xưa mùa đông năm 46 nhân dân đem hết đồ gỗ quý trong nhà, đem ra phố dựng thành chiến lũy ngăn đại bác, xe tăng. Hà Nội nay phải dựng rào, lập chốt ngăn COVID-19 xâm nhập, người dân phải ở trong nhà, hạn chế tối đa việc đi lại di chuyển để phòng chống dịch.

Hà Nội bây giờ… trong mắt ai?

Trời quang mây thật trong xanh, phóng tầm mắt ra bao la nhìn xuống dòng sông Hồng, phù sa vẫn đang cuồn cuộn chảy. Cố tìm lại những dấu mốc của những tòa nhà cao tầng ngày xưa, nay sao chìm khuất sau những khối cao tốc mới xây to lớn, bề thế hơn nhiều. Mênh mang bãi giữa, lồng lộng gió thu, bao vạt cây vẫn bạt ngàn xanh tốt bên sông, nào bãi chuối, bãi ổi, bãi hoa... Xa xa hơn phía Gia Lâm cũng nổi lên nhiều khối nhà cao uy nghi trong nắng.

Hà Nội đang trong những ngày giãn cách xã hội để phòng, chống dịch COVID-19. Ảnh: Quốc Tuấn  

Hà Nội đổi thay, Hà Nội chuyển mình với tốc độ của Thánh Gióng của "chú bé ngày ăn bảy nong cơm, ba nong cà". Để bây giờ tự hào mà nhìn ngắm thủ đô thân thương từ xa, tự hào mà ngân nga khe khẽ: "Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu…".

Bây giờ phố xưa nhà cổ lại như bà mẹ già, ngồi nép mình mạng vá những mảnh ký ức trong nắng thu vàng. Nét rêu phong trầm mặc nấp gọn lại phía sau những khối cao ốc với các tấm kính đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Một chút trầm mặc, một chút tiếc nuối và suy tư, tiếc nhớ đến nao lòng.

Yêu Hà Nội mà lại vội vàng đi ngang Hà Nội, đi ngang giữa vàng óng mùa thu, lòng bồi hồi còn đôi mắt tôi cố đi tìm lại. Đâu dấu lối vào ga nhỏ Long Biên, đâu đường Thanh Niên rợp bóng cây và ngờm ngợp gió hồ; Âu Cơ, đường Âu Cơ đây rồi…

Hồ Tây, Hồ Tây của tôi đâu? Cái cầm tay bên sóng nước Hồ Tây, cái nụ cười cùng  ánh mắt có men, để dễ đến hai mươi năm rồi vẫn còn chuếch choáng. Bàn tay nhỏ mềm xinh xắn, ấm nóng nhìn thật xinh khi vén nhẹ tóc mai…

Không! Rồi Hà Nội sẽ lại "bừng sáng lên, vùng đứng lên, sông Hồng reo"’. Sự thay đổi về chiến lược xác định sống chung với dịch bệnh. Không thể phong tỏa, giãn cách mãi, "đắp chăn chờ số phận" mãi được. Ý kiến của người dân được lãnh đạo quan tâm lắng nghe và có những quyết sách phù hợp nhất.

Vẫn rực rỡ dưới nắng thu vàng, song, Hà Nội giờ mang một nét buồn trầm mặc. Ảnh: Quốc Tuấn  

Xét về sự bình đẳng của tạo hóa, con người có quyền sống, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, thì virus cũng có quyền tồn tại trong chuỗi sinh vật trên trái đất. Nó chỉ là "hơi bụi độc" lơ lửng trong không khí chứ không phải đạn hay bom để né tránh hay trú ẩn. Giải pháp chỉ có tiêm đều phủ rộng vaccine, tạo miễn dịch cộng đồng, chịu chấp nhận cả một số mất mát, hy sinh để thành phố lấy lại nhịp sống của đời thường.

Lòng có chút tiếc nuối, có chút hoài hoặc rơi rơi khi tôi chỉ đi ngang qua Hà Nội , còn bao nhiêu chỗ, bao nhiêu con người tôi chưa kịp ghé thăm. Căn gác vắng một chiều thu cũng vắng, đâu rồi nhóm bạn bè đùa vui, trong tiếng hát, tiếng đàn giữa mê man xanh cây tươi lá, xa xa là bóng nước lấp loáng của Hồ Gươm.

Đi ngang thu Hà Nội, chạm khẽ  vào mùa thu Hà Nội, để say với nắng, đắm với hương, thêm thương yêu đất thủ đô ngàn năm "địa linh nhân kiệt".

Lòng thầm cầu chúc sao cho dịch bệnh nhanh chóng đi qua. Băng sẽ chảy, tuyết sẽ tan, Hà Nội lại sẽ rực rỡ trong nắng thu vàng. Người với người lại bên nhau trao nhau cái nhìn ấm áp, yêu thương./.

Theo Diễn đàn doanh nghiệp

0

Bình luận

Nội dung thông báo